[NAMJIN Fanfic] Nương Theo Mùa Xuân Đi Tìm Cậu / Chương 24: Chỉ Có Tôi Và Cậu
[NAMJIN Fanfic] Nương Theo Mùa Xuân Đi Tìm Cậu
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Sao Namjoon không trả lời tớ?
  • Seokjin lại lần nữa lay vai crush, khó chịu gắt lên.
  • Chàng học bá cụp mắt xuống, đưa tay day thái dương để lấy lại tỉnh táo, đồng thời điều khiển nhịp tim đang đập mất kiểm soát của mình. Giọng cậu cất lên trầm khàn, khô khốc.
  • "Tôi lại mắc vệ sinh rồi, cậu có dám đưa tôi đi không?"
  • "Có gì mà không dám chứ?" Seokjin rất cứng đầu, lớn tiếng đồng ý ngay.
  • Trông vẻ mặt đầy quả quyết len lẫn chút ương bướng kia, Namjoon cũng chỉ đành tặc lưỡi đồng ý. Bởi nếu giờ không chứng tỏ bản thân "trong sạch" thì có lẽ chú chuột ngốc ấy sẽ chẳng tin.
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Được, vậy cậu đưa tôi vào phòng vệ sinh đi.
  • "Hứ, ai sợ ai chứ!" Seokjin hất cằm, hào hứng đỡ người Namjoon ngồi dậy.
  • Tuy mạnh miệng là thế, song đến lúc đã dìu crush đứng trước bồn cầu rồi, trong lòng thiếu niên lại có chút hồi hộp không yên. Cậu len lén liếc mắt nhìn lên, chợt thấy học bá cũng đang nhìn mình liền lập tức cúi đầu xuống.
  • "Liệu cái thứ ấy của Namjoon có lớn không nhỉ?"
  • "Chết tiệt, đồ tục tĩu này! Mày nghĩ cái quái gì vậy chứ?"
  • Thấy Seokjin tự lắc đầu vẻ như đang đấu tranh nội tâm một cách ngốc nghếch, Namjoon chỉ cười hắt ra rồi bắt đầu hướng dẫn:
  • "Cậu giúp tôi kéo quần xuống đi."
  • "Kéo... kéo quần á?" Hai tai chú chuột Hamster ngay lập tức dựng đứng lên, bối rối hỏi lại.
  • "Ừm." Trước sự kinh ngạc của người kia, gấu nâu cũng xấu hổ vô cùng, mặt đã nóng lên không ít, song cậu vẫn cố tỏ ra nghiêm nghị gật đầu.
  • Việc đã đến nước này, chẳng thể lùi được nữa, nếu không sẽ rất mất mặt, không ra dáng quân tử chút nào. Vì sĩ diện của bản thân, Kim Seokjin quyết tâm lấy hết can đảm dùng tay tụt quần người kia xuống chút ít. Ngay giây sau đó, một cự vật thô lớn dần được lộ ra khiến cậu phải nhắm chặt mặt lại nhưng chẳng dám kêu lên.
  • Namjoon biết Seokjin đã ngượng đến chín mặt, cậu cũng không muốn làm phiền đối phương thêm nữa nên đã tự đưa tay đỡ côn thịt của mình hướng xuống bồn cầu, chuẩn bị tiểu đi ra. Nhưng vì cơ thể chưa bình phục nên sức lực còn rất yếu, không trụ được bao lâu đã mỏi nhừ, tay cậu run rẩy đến mức rụng rời.
  • Biết Namjoon thật sự không thể tự mình làm chuyện đó, Seokjin đã cắn răng, mạnh mẽ hất tay học bá kia ra, thay thế "kệ đỡ" cho cự vật bằng tay mình rồi nói: "Để tớ giúp cho."
  • "Chậc..." Chàng mọt sách tiến thoái lưỡng nan, vừa đi tiểu vừa đỏ lựng hai tai. Đó là lý do vì sao cậu không muốn nhờ thiếu niên kia làm chuyện đáng xấu hổ này giúp mình, vì đối với người ngoài, Namjoon sẽ không ngại, nhưng trái lại là Seokjin thì lại khiến cả hai rơi vào hoàn cảnh ngượng ngùng hiện tại.
  • Một kẻ khỏe mạnh bình thường như Kim Seokjin đây còn bắt đầu thấy mỏi nhừ tay vì phải đỡ cây gậy thịt nặng trịch với kích thước khủng bố kia, trong chiếc đầu nhỏ ấy lại lơ đãng nảy sinh tò mò:
  • "Mẹ kiếp... Nặng như này mà bình thường cậu ấy phải mang nó bên mình, không thấy bất tiện sao?"
  • "Trời ơi Kim Seokjin - cái đồ dâm tà này! Mày lại nghĩ bậy rồi!"
  • Lại lần nữa, chú chuột Hamster ngốc tự đưa tay lên đấm vào đầu mình khiến Namjoon bên cạnh thừ mặt không hiểu chuyện gì, sau cũng chỉ tủm tỉm cười vì thấy cậu quá đỗi đáng yêu.
  • Lúc đưa bệnh nhân ra trở lại giường, Seokjin có chút khó chịu trong lòng nhưng không tiện nói ra.
  • Trước khi nằm xuống chuẩn bị nghỉ ngơi, học bá chủ động lên tiếng trước. "Từ nay cậu không cần phải giúp tôi làm vậy nữa đâu, bất tiện cho cậu l..."
  • "Không, cứ để tôi làm." Thiếu niên kia quả quyết đáp ngay, nét mặt lúc đó trông vô cùng ấm ức.
  • "Lại sao thế?" Namjoon nghiêng đầu hỏi.
  • "Sau này, cậu đừng... cho ai nhìn cơ thể mình nữa..."
  • Chú gấu nâu bật cười vì kẻ đối diện cứ ngập ngừng mãi, cậu lại tiện miệng buông lời trêu chọc. "Ngay cả cậu thấy cũng không được sao?"
  • "Không, tớ thì được!" Nói xong câu không suy nghĩ đó, Seokjin lại muốn đấm vào đầu mình vì vạ miệng.
  • "Ừm. Vậy sau này tôi với cậu thì được, còn với người khác sẽ không được. Cậu hài lòng rồi chứ?" Namjoon xoa đầu Seokjin, dỗ dành bằng một lời hứa nho nhỏ.
  • Cậu nhóc kia có chút vui trong lòng nhưng không thể hiện ra, chỉ bụm miệng gật gật đầu.
  • ***
  • Min Yoongi vừa về đến trước cổng nhà đã thấy mẹ đang nói chuyện cùng một người đàn ông nọ. Đến gần hắn mới phát hiện ra đó chính là bố của Namjoon, thậm chí còn thấy ông ấy vừa đưa cho mẹ hắn một phong bì rất dày.
  • Yoongi nhíu mày, chen vào cuộc nói chuyện giữa hai người họ. "Ông tới đây làm gì?"
  • Người đó đưa đôi mắt sụp mí lên nhìn hắn nhưng không còn tỏ ra sợ hãi giống như trước kia nữa mà chỉ chầm chậm đáp: "Tôi tới để gửi lại số tiền tôi còn nợ cậu. Từ nay, con trai tôi và tôi sẽ không còn liên quan gì đến gia đình cậu nữa."
  • "Ông không cần trả tiền, món nợ đó tôi tự xóa rồi."
  • "Không, tôi vẫn muốn trả, vì sự an toàn cho con trai tôi sau này."
  • Những từ cuối được ông đặc biệt nhấn mạnh khiến Yoongi có chút chột dạ trước mẹ. Ngay lúc hắn quay sang nhìn bà, đã thấy mẹ cũng đang trông tới mình chằm chằm, mắt quắc lại dường như đang cố nén cơn phẫn nộ.
  • Người đàn ông kia nhìn thoáng qua đã biết bà hiểu được hàm ý ông muốn bày tỏ, giây sau ông ấy cúi đầu chào rồi đi thẳng.
  • "Vậy không làm phiền gia đình bà nữa, tôi xin phép."
  • "Vâng, ông đi thong thả."
  • Đợi cho bố Namjoon rời khỏi đó, Yoongi mới gọi dấy lên: "Mẹ!"
  • 'Bốp!' - Cát tát thẳng tay của người đàn bà giáng xuống bên má khiến hắn đứng người, chết lặng tại chỗ.
  • Mẹ của hắn sục sôi giận dữ, đôi bàn tay lúc buông thõng xuống vẫn còn run rẩy vì lực tát quá mạnh. Bà gằn từng chữ, hỏi:
  • "Mày... rốt cuộc đã làm ra chuyện gì đáng xấu hổ để bố thằng bé họ Kim kia phải tìm tới tận cái nhà này hả? Còn em mày... lại là mối làm ăn không sạch sẽ của mày kéo nó vào nguy hiểm có đúng thế không?"
  • "Mẹ nghe con nói đã!"
  • "Mày im ngay! Tao không thể chấp nhận được mày nữa."
  • Vừa lúc đó, Hoseok cũng từ chợ đen về sau giờ làm việc. Thấy mẹ và chồng đang lớn tiếng ở đầu nhà khiến hàng xóm xung quanh dần túm tụm lại bàn tán, anh vội vàng đi tới can ngăn nhưng mẹ đã một mực hất anh ngã ra đất.
  • Dọc cánh tay Hoseok bị sỏi đá dăm vào làm trầy xước, anh khẽ xuýt xoa khi thấy máu chảy ra từ đó. Yoongi mặc kệ lời mẹ chửi rủa, vội tới đỡ vợ mình dậy, mặt tối sầm lại, không nhẫn nhịn được nữa mà gắt ầm lên.
  • "Chuyện của con, con tự giải quyết. Em con cũng không sao nữa rồi, mẹ cứ làm quá lên!"
  • "Mày lại còn nói không sao? Là do cậu Namjoon kia chịu đựng thay nó có phải không? Nếu hôm ấy không có cậu ta thì mày sẽ là kẻ gián tiếp giết em mày đấy! Thằng trời đánh, mày cút đi cho khuất mắt tao!"
  • "Mẹ không cần đuổi, con với em ấy sẽ tự ra khỏi nhà." Gã đàn ông cuối cùng không kìm được tính nóng trong mình, tức tối kéo vợ đi vào trong để mang hành lý rời khỏi đây ngay trong buổi chiều hôm ấy.
  • Trước tình cảnh căng như dây đàn, Hoseok đã khổ sở níu tay chồng mình lại, cố gắng hàn gắn gia đình sắp sửa tan vỡ này bằng những lời thuyết phục chân thành, song không còn chút tác dụng vì cả hai thái cực chạm trán nhau tựa như nước - lửa kia đã đi đến giới hạn chịu đựng cuối cùng.
  • "Anh ơi, đợi đã. Ông xã ơi, anh nghe em nói được không? Anh không thể bỏ mẹ ở lại một mình với Seokjin được. Mẹ đã già yếu rồi, lại không có bố bên cạnh, nếu anh đi, mẹ sẽ ngã bệnh mất."
  • "Em có nói thế nào cũng vô dụng. Lần này tôi đã quyết định rồi, hai vợ chồng mình sẽ ra ngoài sống riêng."
  • "Em không đồng ý!"
14
Chương 24: Chỉ Có Tôi Và Cậu